Thông tin về ca sĩ Kim Anh
Thông tin, tiểu sử ca sĩ Kim Anh
Người ca sĩ nổi tiếng một thời với nhạc phẩm Trung Hoa lời Việt "Mùa Thu Lá Bay" tên thật là Mạch Kim Anh, tuổi Quí Tỵ, ngày sinh nhật là 04 tháng 09. Rời Việt Nam từ trước năm 75, Kim Anh thường sinh hoạt trong những chương trình văn nghệ sinh viên tại Washington, D.C. và sau đó cô đã may mắn được sự giúp đỡ tận tình của Mai Hân và Đỗ Hùng và sau đó đã chính thức ra mắt khán giả tại Đại Nhạc Hội Hè 77 do Túy Hồng và Bảo Ân tổ chức với nhạc phẩm "Mùa Thu Lá Bay" bằng tiếng Trung Hoa, và đó cũng là nhạc phẩm ưng ý nhất của cô cùng với một số bài khác như: "Sao Đành Xa Em," "Giờ Này Anh Ở Đâu"…
Người ta đón nhận giọng ca nàng với sự trìu mến, nồng nàn, khắp những nơi có dấu chân Kim Anh đi qua từ dạo bỏ dở việc học ở thành phố Nice (Pháp) qua sinh sống ở Maryland, Chicago, Virginia, New York, Houston, Canada, v.v… Hát khỏe, nhạc bán mạnh, có lúc giàu to, cuộc đời sôi động chìm nổi phong ba, đủ để viết hồi ký “Nửa Đời Phóng Đãng” mà nhiều người muốn hoàn tất. Kim Anh là một phụ nữ dám sống, dám làm theo ý mình “miễn không làm phiền lụy ai” theo như lời nàng nói. Kim Anh chịu chơi, đã đành! Nàng còn là người biết “dừng lại”. Người nữ ca sĩ này như một thiền sư tự mình tu luyện và thoạt nhiên ngộ đạo sau nhiều tháng năm nếm gai lửa cuộc đời, thấm đủ mùi đắng cay ngọt bùi cuộc sống: Kim Anh tự tiếp nhận niềm tin tôn giáo từ những cuốn sách của thiền sư Nhất Hạnh, Bộ Phật Học Phổ Thông, Tuyển Tập Ra Khơi của Thiên Chúa Giáo, v.v… Từ những cuốn sách đó, Kim Anh thay đổi nhân-sinh-quan, đời sống tuy chỉ còn rượu và thuốc lá, nhưng đã thoát xác thành một Kim Anh không còn bạt mạng rong chơi với những “cuộc vui đen” xa hoa, phù phiếm.
Sống bạt mạng một thời, rồi tuyên bố thôi! Hát nhạc ngoại quốc, rồi ngưng thời gian dài lâu, và nay đang hát trở lại. Cuộc đời Kim Anh có nhiều truân chuyên, đổi thay, biến chuyển. Chỉ có hát ca, uống rượu, hút thuốc, và bầu bạn là đeo đẳng nàng ca sĩ dài lâu, bởi như nàng thường nói với mấy nhà báo: “Sống thoải mái, trung thực với chính mình”.
Mỗi năm, nữ hoàng “Mùa Thu lá bay” sống và hát ở Việt Nam khoảng 6 tháng. Dù đã nổi tiếng từ lâu và ở cái tuổi không nhiều lợi thế cho việc hát nhưng chị nói rằng, chị đang ở một giai đoạn hồi sinh tiếp theo. Đó là sự hồi sinh sau bao bĩ cực như một vở bi kịch mà người đàn bà vốn mạnh mẽ như đàn ông này đã tự diễn kín với chính mình suốt cả cuộc đời.
Kim Anh uống rượu rất khỏe và gần như là một “độc cô cầu bại” trên bàn nhậu. Thuốc lá đốt cũng nhiều, mà phải là thuốc nặng đô. Chị nói :
– “Anh cứ nhìn mặt tôi uống hàng chai rượu mà mặt cứ tỉnh như sáo thì anh đừng ngạc nhiên. Đau cỡ nào về cả thể xác lẫn tinh thần, với tôi giờ như không nghĩa lý. Đưa xương cho người ta khoan để bắt vít, không tiêm thuốc tê, tôi còn chịu được nữa là. Đôi lúc buồn quá, 3 giờ sáng ngẩng mặt lên hỏi trời còn điều gì đày ải nữa cứ đày ải nốt đi, con chịu được hết ! Có lẽ giờ này, trời cũng nên để yên cho tôi được rồi đấy !”
Những đày ải, bĩ cực cuộc đời mà một kiếp đàn bà phải chịu, gần như Kim Anh đã phải gánh hết. Sự bất cần, sự không sợ sệt, cùng những tỉnh bơ với đau đớn, cùng rượu, cùng tro tàn của sự thiêu đốt mình suốt một quãng đời, chưng cất trong giọng hát Kim Anh để trở thành một chất giọng đặc thù không giống ai. Thế mà nỗi buồn trong giọng hát chị, không nhuốm màu cay đắng, không bị ám ảnh của cô đơn, nhưng cũng không có chức năng ru ngủ. Nó như một thứ cồn rửa vết thương. Rằng, dốc hết đốt hết những gì Kim Anh có, cũng chỉ để rửa những vết thương trong lòng người nghe mà thôi.
Nhắc đến thế hệ ca sĩ vàng ở hải ngoại một thời, thấy ai cũng có một xuất phát điểm và một sự nghiệp lẫy lừng. Còn nhắc đến Kim Anh trong quá khứ thường không thấy một dữ liệu gì ngoài bài hát Mùa thu lá bay, được chị hát vào những năm 80 ?
– Tôi đến với ca hát khá ngẫu nhiên và xuất phát điểm ca hát của tôi cũng là ở trời Tây chứ không phải ở Việt Nam. Tôi gốc người Hoa, sinh ra và lớn lên ở cù lao Ông Chưởng (tỉnh Đồng Tháp). Hồi nhỏ, tôi nổi tiếng thông minh và quậy phá. Năm 1969, tôi được một học bổng qua Mỹ học về kế toán. Đầu tháng 5/1975, tôi gặp một người Mỹ gốc Hoa, là chủ nhà hàng lớn Empress ở Wasington DC, nhờ tôi làm thông dịch tiếng Việt cho một số anh chị em nghệ sĩ, cũng là một ban nhạc vừa di tản từ Việt Nam sang sau khi Sài Gòn thay đổi.
Hàng ngày, tiếp xúc với ban nhạc, thấy tôi cũng nghêu ngao thì họ bảo, cứ hát chơi một bài. Tôi hát, ban nhạc họ rất thích. Từ đó tôi trở thành ca sĩ nữ duy nhất của ban nhạc hát hàng đêm tại nhà hàng. Năm 1977, có một người bạn là ca sĩ ở New York rủ tôi lên New York sống và hát với tư cách là một ca sĩ độc lập. Những năm này tôi hát chủ yếu cho một nhà hàng người Hoa ở New York, hát nhạc Tây lẫn nhạc Hoa nhưng hầu hết là nhạc Hoa. Những bài như Mùa Thu lá bay hay Máu nhuộm Bến Thượng Hải tôi đã hát tiếng Hoa trong thời gian này.
– Được biết Mùa Thu lá bay đến với chị để rồi chị trở thành một ca sĩ Kim Anh nổi tiếng là một câu chuyện rất lạ. Chị có thể kể rõ hơn câu câu chuyện này ?
– Năm 1982, nhà ở Việt Nam nhắn tôi rằng ba tôi sắp mất và trước khi qua đời ông muốn được nghe giọng nói của tôi. Tôi đi thu một băng cassette với 11 bài hát cả lời Việt lẫn lời Hoa gửi về để như an ủi ba được nghe giọng của đứa con từ phương xa, cũng như để nói với ba tôi vẫn giữ gốc gác của mình. Cái khó là thời gian này chủ yếu tôi hát tiếng Anh và tiếng Hoa, với nhạc Việt tôi hoàn toàn lạ lẫm nên thu một cuốn băng cũng chỉ là để ba nghe giọng mình, chứ cũng chẳng nghĩ sẽ đi dài và xa hơn như sau này.
Lúc cuốn băng về đến nơi ba đã mất được ba ngày, mắt vẫn mở. Má lại gần và nói : “Thôi ông ơi, dù con không về được, con cũng gửi giọng nói về. Ông yên lòng nhắm mắt cho con dễ làm ăn”. Thế, đôi mắt ba từ từ khép lại, một giọt nước mắt đã khô đọng phía dưới quầng mắt ba.
Những ngày ba mất, tôi buồn nghe đi nghe lại cuốn băng, chợt chạnh lòng thương phận mình xa xứ, tử biệt sinh ly có thể là những điều gắn chặt. Tôi gửi cho bạn bè một số cuốn băng để tặng, như một sự chia sẻ. Nào ngờ, người nọ chuyền tai người kia, họ gọi cho tôi và mua băng. Tiền gửi về lúc đó cũng rất nhiều. Tôi vẫn nghĩ đó đơn thuần chỉ là động viên, an ủi.
Còn 70 cuốn, lúc đó tôi cũng chẳng biết làm gì. Tôi lái xe qua Trung tâm băng nhạc Thanh Lan, giới thiệu tôi là ca sĩ mới, tên là Kim Anh và mong họ mua băng với giá 4 đô la/cuốn (tiền công thu là 4,25 đô la). Bà chủ còn hỏi : “Kim Anh Ba Con Mèo phải không ?”, tôi nói không phải. Tôi đưa 10 cuốn cho bà nghe thử, nếu được thì bà lấy, không thì thôi. Khi tôi đi được 10 cây số, bà lái xe theo và nói có bao nhiêu bán hết cho bà, bà sẽ trả 4,5 đô la/cuốn. Tôi nổi tiếng với Mùa Thu lá bay bắt đầu từ đó.
Tổng hợp từ Internet