Thông tin về ca sĩ Ngọc Bảo

Ngọc Bảo (8 tháng 2 năm 1925 – 4 tháng 5 năm 2006) là một ca sĩ dòng nhạc tiền chiến Việt Nam. Danh hiệu “Tài tử” được gắn liền với tên ông do vào năm 1951, ông là người Việt Nam đầu tiên được hãng dĩa Pathé Marcori mời sang Pháp thu 20 bài hát Pháp cùng ban nhạc Guythevel.

Cuộc đời

Ông tên thật là Bùi Ngọc Bảo, sinh năm 1925 (có tài liệu ghi năm 1926) tại làng Thanh Liệt, Thanh Trì, Hà Nội. Ông chịu ảnh hưởng từ mẹ là người hát ả đào lừng danh đất Bắc, nên sớm bộc lộ năng khiếu ca hát và tuy không qua trường lớp đào tạo nào về âm nhạc, nhưng đã xuất hiện trên sân khấu từ khi còn rất trẻ. Mới 6 tuổi, ông đã hát đượcca trù và chèo. Năm 10 tuổi, ông ra Hà Nội theo học ở trường Madelon, phố Hàng Đẫy.

Vì quá mê tài tử Tino Rossi nên ông thường bỏ học đi bộ tới phòng trà Thiên Phúc ở Hàng Gai để nghe tiếng hát của Tino. Chính giọng của Tino Rossi là động lực để ông bước vào con đường ca hát.

Giọng hát của ông đã gây ấn tượng với người nghe từ những ca khúc trữ tình, lãng mạn của các tác giả Văn Cao, Phạm Duy, Đặng Thế Phong, Đoàn Chuẩn-Từ Linh, Doãn Mẫn, Tô Vũ, Thẩm Oánh,…

Thời kỳ kháng chiến chống Pháp, ông đã gia nhập đoàn kịch Sao Vàng do nhạc sĩ Đỗ Nhuận làm chủ nhiệm.

Ngọc Bảo nói rằng ông có ba người tình. Người thứ nhất là nhạc Pháp, nhạc tiền chiến. Người tình thứ hai là hàng triệu thính giả. Người thứ ba là vợ ông. Họa sĩ Hoàng Lập Ngôn có lần nói rằng những tuýp người tài tử như Ngọc Bảo nhiều chục năm mới có một.

Tài tử Ngọc Bảo mắc bệnh ung thư phổi và mất vào ngày 4 tháng 5 năm 2006.

Các bài hát tiêu biểu

  • Chiều vàng (Nguyễn Văn Khánh)
  • Em đến thăm anh một chiều mưa (Tô Vũ)
  • Gửi người em gái miền Nam (Đoàn Chuẩn – Từ Linh)
  • Lời du tử (Nguyễn Đình Phúc)
  • Mơ hoa (Hoàng Giác)
  • Ngày về (Hoàng Giác)
  • Suối mơ (Văn Cao)
  • Thu quyến rũ (Đoàn Chuẩn – Từ Linh)

Theo wikipedia

Hợp âm những bài hát do ca sĩ Ngọc Bảo thể hiện

Sáng tác: Nguyễn Đình Phúc - Lời thơ: Nguyễn Bính
  [Em] Xuân đã đem mong nhớ trở về [B7] Lòng cô [Em] lái ở [B7] bến sông [E] kia [B7] Cô hồi [Em] tưởng lại ba xuân [B7] trước [Em] Trên bến cùng [Am] ai đã nặng [Em] thề Nhưng [B7] rồi người khách tình xuân ấy Đi b...

 

[Em] Xuân đã đem mong nhớ trở về
[B7] Lòng cô [Em] lái ở [B7] bến sông [E] kia
[B7] Cô hồi [Em] tưởng lại ba xuân [B7] trước
[Em] Trên bến cùng [Am] ai đã nặng [Em] thề

Nhưng [B7] rồi người khách tình xuân ấy
Đi biệt không [Em] về [Am] với bến [B7] sông
Đã mấy [Em] lần xuân trôi chảy [B7] mãi
Mấy [Em] lần cô lái [B7] mòn mỏi [Em] trông

[B7] Xuân này [Am] đến nữa [B7] đã ba [Em] xuân
Đóm [B7] lửa tình [Em] duyên tắt nguội dần
Chẳng lẽ ôm lòng chờ đợi [B7] mãi
Cô đành lỗi [Em] ước với tình quân

[B7] Bỏ thuyền, bỏ bến, bỏ dòng [Em] sông
Cô lái đò kia đi lấy chồng
[Am] Vắng bóng cô [B7] em từ dạo [Em] ấy
Để buồn cho [B7] những khách sang [Em] sông

[Em] Xuân đã đem mong nhớ trở về
[B7] Lòng cô [Em] lái ở [B7] bến sông [E] kia
[B7] Cô hồi [Em] tưởng lại ba xuân [B7] trước
[Em] Trên bến cùng [Am] ai đã nặng [Em] thề

Nhưng [B7] rồi người khách tình xuân ấy
Đi biệt không [Em] về [Am] với bến [B7] sông
Đã mấy [Em] lần xuân trôi chảy [B7] mãi
Mấy [Em] lần cô lái [B7] mòn mỏi [Em] trông

[B7] Xuân này [Am] đến nữa [B7] đã ba [Em] xuân
Đóm [B7] lửa tình [Em] duyên tắt nguội dần
Chẳng lẽ ôm lòng chờ đợi [B7] mãi
Cô đành lỗi [Em] ước với tình quân

[B7] Bỏ thuyền, bỏ bến, bỏ dòng [Em] sông
Cô lái đò kia đi lấy chồng
[Am] Vắng bóng cô [B7] em từ dạo [Em] ấy
Để buồn cho [B7] những khách sang [Em] sông

Sáng tác: Anh Việt
  Chiều vàng lại đem nhớ tiếc [D] thương Đây người sang với con đò [G] xưa. Và chiều chiều thôn nữ vấn [Em] vương. Duyên tình xưa êm thắm còn [D] đâu. Người nghệ sĩ lăn lóc gió [D] sương. Tơ đàn say đắm quên sầu [G]...

 

Chiều vàng lại đem nhớ tiếc [D] thương
Đây người sang với con đò [G] xưa.
Và chiều chiều thôn nữ vấn [Em] vương.
Duyên tình xưa êm thắm còn [D] đâu.

Người nghệ sĩ lăn lóc gió [D] sương.
Tơ đàn say đắm quên sầu [G] thương.
Dành tình này cho kẻ khổ [Em] đau.
Quên tình xưa thôn nữ chờ [D] mong.

Người của bốn [D] phương
[A] Người đã ra đi có nhớ bao [Em] giờ
Dù duyên thề [D7] ước đắm với giấc [G] mơ
[D] Đường tơ vấn [G] vương
Đem gieo thắm tươi vào đời đau [A] thương
Và cố quên [Bm] đi tình [A] người bơ [D] vơ

Người nghệ sĩ đi khắp núi [D] sông
Cung đàn vui xóa bao chờ [G] mong
Dành tình này cho kẻ khổ [Em] đau
Quên tình xưa, quên cả đò [D] xưa.

***

Đò một chiều đưa lỡ khách [D] đi
Nhưng lòng vương chút hương biệt [G] ly
Và chiều chiều thôn nữ nhớ [Em] mong
Trên đò xưa nghe gió ngàn [D] thông

Người nghệ sĩ vui nắn phím [D] tơ
Gieo nguồn vui khắp trên trần [G] gian
Vì ngoài đời ôi lắm khổ [Em] đau
Duyên tình xưa ai nhớ chờ [D] mong

Tìm người bốn [D] phương
[A] Nàng nhớ năm xưa khách ấy sang [Em] đò
Tình duyên đằm [D7] thắm nay khóc nhớ [G] thương
[D] Đường tơ dở [G] dang
Mơ theo bóng ai đường đời lang [A] thang
Vì nước quên [Bm] đi lời [Am] thề năm [D] xưa

Hồn tìm theo bóng khách lỡ [D] đi
Thôi thời gian xóa bao ngày [G] vui
Và nàng đành mang lấy mối [Em] duyên
Trên đò xưa sông cuốn triền [D] miên…

  Chiều [Cm] nay [Gm7] biết về nơi [Cm] đâu Dừng [Fm] chân [Gm7] ta ngắm cảnh bao la [Cm] sầu Ai đi trong lớp sương [Gm] sa [Eb] Người về đâu ta, [Fm] tới [Cm] nơi [Gm7] quê [Cm] nhà. [Cm7] Dừng nơi đây, dừng nơi đâ...

 

Chiều [Cm] nay [Gm7] biết về nơi [Cm] đâu
Dừng [Fm] chân [Gm7] ta ngắm cảnh bao la [Cm] sầu
Ai đi trong lớp sương [Gm] sa
[Eb] Người về đâu ta, [Fm] tới [Cm] nơi [Gm7] quê [Cm] nhà.

[Cm7] Dừng nơi đây, dừng nơi đây
Ðường [Csus4] dài chí lớn ta dừng nơi đây
[Gm] Trông mây bay, trông mây bay về [Fm] nơi quê nhà
Ta [G] buồn chỉ có mình ta.

[Cm] Sáo vi vu u ù u, [Gm7] khúc nhạc ru
[Cm] Ðàn ai [Gm7] xa vắng [Fm] khóc than mùa [Gm7] thu
Trông hoa lá [Cm] rụng tơi bời
Trong [G7] lòng người nghệ sĩ lệ rơi [Cm] rơi.

Từ ra đi, bước [Gm] lưu ly
Ðường chông gai đâu [Eb] sờn chí nam nhi
[Cm] Mà nay lòng nhớ quê hương
[Fm] Trong chiều sương sao [Gm] để lệ sầu [Cm] vương.

Không, không, ta quyết đi xa
Có dâu [Cm] ngồi nhớ tới [Gm7] nơi quê [Cm] nhà...